Đề Xuất

ĐỪNG CHỈ ĐỨNG NHÌN – MỘT LỜI NÓI CŨNG CÓ THỂ CỨU BẠN MÌNH

Minh là một học sinh lớp 7 – ngoan ngoãn, hiền lành và ít nói. Cậu không giỏi thể thao, cũng chẳng nổi bật trong các hoạt động tập thể, nên thường bị một số bạn trong lớp trêu chọc. Ban đầu chỉ là những lời trêu vô tình như "Minh gù", "Minh cận", rồi dần dà thành những hành vi xâm phạm rõ ràng hơn: giật mũ, giấu dép, cười cợt trước mặt bạn bè, gọi biệt danh khiến Minh thấy tổn thương.

Những ngày đi học, Minh bắt đầu mang theo một cảm giác nặng nề. Cậu không còn thích đến lớp, thường ngồi im lặng, ít giao tiếp và học lực cũng theo đó mà sa sút. Thầy cô thấy Minh "xuống phong độ", nhưng chưa ai thực sự hiểu điều gì đang xảy ra. Và Minh – như nhiều bạn khác từng trải qua chuyện này – chọn cách im lặng chịu đựng.

Cho đến một ngày, sau giờ ra chơi, Huy – bạn cùng lớp – vô tình thấy Minh bị đẩy ngã trong nhà vệ sinh. Những tiếng cười, những ánh mắt chế giễu quanh đó khiến Huy bất giác cảm thấy lạnh sống lưng. Huy chợt nhận ra: mình từng thấy điều này vài lần rồi, nhưng luôn lờ đi vì nghĩ “đâu phải chuyện của mình”.

Lần này thì khác. Huy bước tới, đỡ Minh dậy và nói thẳng với nhóm bạn: "Đừng làm vậy nữa. Không vui đâu." Sau đó, Huy mạnh dạn kể lại chuyện với giáo viên chủ nhiệm.

Ngay tuần sau, lớp tổ chức một buổi sinh hoạt chuyên đề về bạo lực học đường. Các thầy cô lắng nghe, chia sẻ, phân tích từng hành vi tưởng chừng nhỏ nhặt mà có thể để lại tổn thương lớn. Nhóm bạn từng bắt nạt Minh được nhắc nhở nghiêm túc và phải xin lỗi trước lớp. Quan trọng hơn cả, các bạn trong lớp bắt đầu nhìn nhau khác đi – biết quan sát, lắng nghe và tôn trọng nhau hơn.

Từ hôm đó, Minh đã dần lấy lại nụ cười. Cậu nói chuyện nhiều hơn, bắt đầu tự tin giơ tay phát biểu và vui vẻ hòa nhập vào những hoạt động chung.


Bạn thấy đấy…

Bạo lực học đường không phải lúc nào cũng ồn ào. Đôi khi, nó lặng lẽ xảy ra trong một góc lớp, trong những dòng tin nhắn, hay những lời nói tưởng như đùa vui.

Và sự im lặng của người ngoài cuộc – chính là điều khiến bạo lực tiếp diễn.

Bạn không cần phải “anh hùng”. Không cần phải đánh nhau hay làm điều to tát.

Chỉ cần:

  • Dám nói một câu “Bạn ơi, đừng vậy nữa.”

  • Dám đứng cạnh người bị tổn thương, thay vì quay đi.

  • Dám kể cho thầy cô, cha mẹ, hoặc người lớn đáng tin cậy.

  • Dám tin rằng: một hành động nhỏ của mình – cũng có thể làm nên điều lớn lao.

Chúng ta không thể thay đổi tất cả. Nhưng chúng ta có thể không vô cảm.

Bởi đôi khi, chỉ một lời nói đúng lúc, một cái nhìn ấm áp, một sự lên tiếng công bằng… cũng đủ giúp một người bạn thoát khỏi mùa đông dài trong lòng mình.

Video

Vui lòng đăng nhập để bình luận.